PopNovel

Baca Buku di PopNovel

Nhật Ký Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Nhật Ký Chăm Vợ Của Tổng Giám Đốc

Penulis:Madison Taylor

Berlangsung

Pengantar
“ Tôi cho phép em quản lý cuộc đời của tôi.” Được một CEO trẻ tuổi nhận về làm người hầu riêng khi đang gặp khó khăn về việc kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ. "Nhưng em chỉ mới 15 tuổi." “Tôi đã đợi em cả đời còn được, đợi thêm 3 năm nữa có là gì. ” Violet được cầu hôn khi chỉ mới 15 tuổi bởi Basil, một vị CEO đẹp trai và giàu có. Thế nhưng khi bước vào thế giới của người giàu có những quy tắc vốn không được vi phạm nhưng Violet đã phá vỡ nó. Violet cũng đã vô tình tìm được hung thủ đã giết cha của cô. Liệu Basil có đợi được cho tới lúc Violet đủ tuổi kết hôn hay không khi mà Basil đã có một cuộc hôn nhân được sắp đặt sẵn còn Viole thì còn rất non trẻ để có thể chống lại các âm mưu nhằm giết chết cô? Basil sẽ bảo vệ Violet như thế nào đây?
Buka▼
Bab

Làng Viga - một ngôi làng nằm trên vùng thảo nguyên rộng lớn, một dòng suối trong xanh chảy xuyên qua ngôi làng, len lỏi qua các căn nhà gỗ nhỏ. Xa xa là những dãy núi trập trùng bên cạnh đó nơi đây còn có những hồ nước và thác nước tạo ra cho ngôi làng một khung cảnh vừa thơ mộng vừa hùng vĩ.

Tại làng Viga, chủ yếu là chăn nuôi bò lấy sữa, cho nên công việc đi giao sữa cũng rất phổ biến ở đây.

“ Cháu có chở nổi không đó, hai thùng sữa này nặng lắm đấy.” - Người đàn ông đặt hai thùng sữa lên một chiếc xe đạp, một cô gái nhỏ bé với mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh nước biển đi tới.

“ Vâng, không sao đâu ạ, cháu vẫn thường xuyên chở như thế này mà.” - Cô bé nhìn hai thùng sữa rồi mỉm cười với người đàn ông mà trả lời. Sau đó, cô leo lên chiếc xe đạp và bắt đầu chở sữa đi giao.

Trên con đường đầy sỏi đá, cô gái nhỏ đang cố gắng đạp chiếc xe đạp cũ kĩ, phía sau chở hai thùng sữa bò lớn leo lên dốc. Cô ấy tên là Violet Joan, cô chỉ vừa qua sinh nhật lần thứ mười lăm vào vài ngày trước. Và không khỏi ngoại lệ, Violet cũng làm công việc giao sữa.

Sau khi chở sữa bò tới nơi đã đặt, Violet cũng hoàn thành công việc ngày hôm nay của mình. Cô đạp xe đi về nhà.

“Kétttt !!!”

Tiếng phanh xe của chiếc xe đạp cũ kĩ vang lên, dựng xe đạp trước nhà, Violet với thân thể mệt mỏi chậm chạp bước vào nhà.

“Bố, con đi làm về rồi đây. Hôm nay cũng thật mệt, nhưng mà không sao đâu, con sẽ cố gắng hơn nữa để chữa bệnh và là chỗ dựa cho mẹ. Bố hãy phù hộ cho mẹ mau hết bệnh nhé.” - Cô tiến lại chỗ bàn thờ nơi đặt ảnh của bố cô mà tâm sự.

Bố cô mất trong một vụ tai nạn giao thông khi cô mới chỉ được 11 tuổi, vì quá sốc nên một năm sau đó mẹ cô cũng đổ bệnh, hôn mê nằm trong bệnh viện. Chính vì vậy, Violet đã làm công việc giao sữa được 3 năm rồi, cô luôn cố gắng giao được nhiều sữa nhất có thể vì đây là nguồn thu nhập duy nhất của cô, tiền lương được dùng để chi trả học phí và tiền viện phí cho mẹ cô.

Sau khi tâm sự với bố, Violet im lặng một hồi nhìn quanh căn nhà tĩnh lặng một vòng, nhớ lại quá khứ trước đây tại nơi này đã từng có những ký ức vui vẻ, những tiếng thở cười nói, nhưng bây giờ chỉ còn là một nơi lạnh lẽo mà thôi. Cô thở một thật dài cho vơi bớt những thứ nặng nề trong lòng rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh lẩm bẩm:

“Haizzz để tiếp tục duy trì việc học và chữa bệnh cho mẹ thì với mức lương của công việc giao sữa này đã không còn đủ nữa rồi, cho dù mình có cố gắng gấp đôi bình thường đi chăng nữa. Cũng may là đã đến kỳ nghỉ hè có lẽ mình nên lên thị trấn để tìm một công việc tốt hơn nếu may mắn thì có thể mình sẽ đủ đóng tiền viện phí trong thời gian tới cho mẹ.”

Trong lúc đang ngồi dự định về tương lai thì phía bên ngoài nhà Violet có tiếng gọi:

“ Violet, con đi làm về rồi đấy à.”

Vừa nghe hết câu thì qua giọng nói thì Violet đã biết người đang gọi cô là ai. Đó chính là cô Mary, hàng xóm gần nhà.

“ Ôi, chào cô Mary.” - Violet đứng dậy đi ra cửa.

“ Cháu chuẩn bị vào thăm mẹ đó à? Ta mang cho cháu ít bánh mì đây. Cũng không có gì nhiều cả.” - Mary vừa nói vừa đưa cho Violet một túi bánh mì.

“ Cháu cảm ơn, cô đã giúp đỡ cháu rất nhiều.” - Nhận lấy bánh mì từ tay Mary, Violet sắp khóc, Mary là người duy nhất còn lại mà cô có thể tin tưởng, và hiện tại, cũng chỉ có Mary luôn quan tâm cô, khiến cô cảm thấy ấm áp phần nào.

Sau khi cô Mary đi về, Violet đứng trầm ngâm một lúc rồi đi vào trong nhà, cầm tấm hình gia đình lên, cô siết chặt tay. Gia đình cô bây giờ đều dựa hoàn toàn vào cô, cô không được phép gục ngã, cô còn có mẹ, mẹ cần cô cho nên cô phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa tinh thần cho mẹ .

Đang định đi xuống bếp để chuẩn bị bữa trưa, đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi.

“ Violet, không hay rồi!” - Mary hớt hải chạy tới, thấy vậy, Violet cũng chạy ra.

“ Có chuyện gì vậy cô Mary?” - Violet lo lắng hỏi, Mary đang thở gấp cố gắng trấn tĩnh lại rồi nói.

“ Bệnh viện vừa gọi điện, nói mẹ cháu vừa có chuyển biến xấu, cháu cần phải tới bệnh viện gấp.” - Mary thông báo sau khi nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện, vì nhà Violet không có điện thoại cho nên đã sử dụng nhờ điện thoại nhà Mary.

Nghe thấy thông tin từ Mary, Violet lập tức trở nên lo lắng, cô chạy nhanh vào trong nhà lấy một cái túi rồi chạy ra nói với Mary.

“ Cô Mary, nhờ cô trông nhà giúp cháu, cháu sẽ vào bệnh viện ngay bây giờ.” Violet mặt hớt hải, thấy vậy, Mary ngăn lại.

“ Để cô đi với cháu, nhà ta có xe máy, đi sẽ nhanh hơn. Cháu đợi ta một chút, ta về lấy xe máy.” Mary nói xong thì chạy nhanh về nhà, một lát sau, cô chạy chiếc xe máy sang nhà Violet, nói với giọng thúc dục.

“ Nhanh lên Violet, nhanh lên xe!” Vừa nói, Mary vừa gia hiệu cho Violet lên xe.

“ V…vâng!” - Violet vội vàng lên xe.

Mary phóng xe thật nhanh, thẳng hướng lên thị trấn Bisi, nơi mẹ Violet nằm viện.

*

Bệnh viện Bisi, thị trấn Bisi.

“ Kétttt!"

Mary phanh xe dừng trước cổng bệnh viện, sau khi gửi xe thì cả hai hớt hải chạy tới phòng bệnh của mẹ Violet. Thấy phía trước cửa phòng có y tá đi ra đi vào, Violet vội vàng chạy tới hỏi.

“ Chị y tá, mẹ em bị sao vậy ạ?”

“ Tình hình đang nguy cấp, em ở ngoài đợi nha!” - Y tá trả lời Violet một cách qua loa rồi tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình.

“ Được rồi, Violet, chúng ta đừng làm cản trở các bác sĩ, chúng ta ngồi đợi ở đây đi.” - Mary an ủi Violet rồi dìu cô xuống băng ghế ở hành lang.

Một giờ đồng hồ trôi qua, Violet cùng Mary ngồi ở bên ngoài, nhìn các y tá liên tục ra vào phòng mẹ cô, lòng Violet nóng như lửa đốt, cô không ngừng cầu nguyện cho mẹ của cô được bình an.

Một lúc sau, bác sĩ bước ra từ phòng bệnh, Violet lập tức chạy tới.

“ Bác sĩ, mẹ của cháu sao rồi ạ?” - Violet nắm lấy một tay bác sĩ rồi hỏi với gương mặt lo lắng. Vị bác sĩ kéo khẩu trang xuống rồi trả lời.

“ Cháu yên tâm, mẹ cháu đã qua cơn nguy hiểm rồi. Cháu đợi một lát rồi hãy vào nhé.” - Nói xong thì bác sĩ rời đi. Nhận được câu trả lời Violet và Mary mới thở phào một cái.

Qua tấm kính cửa, Violet nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh với vô số dây được đặt trên người bà, Violet không khỏi đau lòng. Cô không kiềm chế được mà rơi nước mắt.

Một lúc sau, y tá bước ra và gia hiệu có thể vào phòng, nhưng Violet chưa kịp bước vào thì y tá lại nói.

“ Em theo chị ra đóng tiền viện phí nhé.”

Violet nghe thấy tiền viện phí thì trong lòng có chút lo lắng, cô nhờ Mary vào phòng coi mẹ giúp mình còn mình thì đi theo y tá.

Tới quầy đóng viện phí, Violet gặp Emma, y tá của bệnh viện, cũng là người thường xuyên giúp đỡ cô chăm sóc mẹ khi cô không ở bệnh viện. Nhìn thấy Violet, Emma lên tiếng gọi.

“ Violet, hôm nay em tới thăm mẹ sớm vậy?”

“ Em chào chị, chị Emma, lúc nãy mẹ em chuyển biến xấu nên bệnh viện gọi em vào, bây giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi ạ.”

Nghe thấy Violet nói vậy, Emma lập tức trở nên lo lắng.

“ Thật sao? Hôm nay chị có lịch trực ở nơi khác cho nên không biết.”

“ Vâng, không sao ạ, bây giờ em tới đóng viện phí cho mẹ ạ.”

Emma nghe vậy thì nói với y tá trong phòng thu ngân làm thủ tục cho Violet. Thu ngan nhìn con số trên màn hình, hơi cau mày một chút.

“ Violet, viện phí của mẹ em lần này là 10 triệu.”

“ Dạ? Mười… mười triệu?” - Violet sửng sốt khi nghe thấy số tiền lớn như vậy.