PopNovel

Lisons le monde

Nhẹ Nhàng Bước Đến Bên Anh

Nhẹ Nhàng Bước Đến Bên Anh

Auteur:Shin Ngốc

Mise à jour de

Introduction
Hai nhà Diệp và Tần lúc trước đã lập hôn ước cho anh và cô từ khi hai người còn nhỏ. Lớn lên, anh là một tổng tài bá đạo. Còn cô, chỉ là một cô tiểu thư tầm thường không hơn không kém. Không biết vì sao cô luôn im lặng, ít giao tiếp với mọi người. Ngày kết hôn, anh vẫn tuân theo lời bố mẹ mà ân cần với cô. Một tháng sau, anh đi công tác về liền nhận được tin dữ: "Cậu chủ, mợ chủ bị tai nạn đang được cấp cứu trong bệnh viện." A Sâm run rẩy nói. "Lập tức tới bệnh viện." Anh cau mày ra lệnh. Tai nạn sao? Cô ấy vốn là người cẩn thận, không thể nào qua đường mà không nhìn. Chẳng lẽ??? Tại bệnh viện quốc tế S&S "Cạch" cửa phòng được mở ra, Tần Khải Ngôn bước vào. "Anh là ai? Đây là nơi nào?" Cô nhìn anh cảnh giác hỏi.
Afficher tout▼
Chapitre

Buổi tối, tại thành phố Tam Bàng nơi đây được cho là chỗ dừng chân lí tưởng nhất của các cậu ấm cô chiêu, bởi nó hội tụ những địa điểm ăn chơi đắt đỏ nhất của giới thượng lưu.

Từ món ăn đến nước uống đều là loại thượng hạng, vì những người bình thường sẽ không thể nào bước chân đến đây.

Trong căn phòng Vip của quán bar Lệ Thành có bốn người đàn ông đang ngồi, trong đó có một người nhìn còn rất non nớt, gương mặt hệt như trẻ vị thành niên.

"Cái gì? Là... là sự thật?"

"Lão đại! Anh thật sự sẽ kết hôn?"

"Hai cậu thấy tôi giống đang đùa lắm sao?" Người đàn ông nhếch môi nhìn hai con người ngu ngơ trước mặt mà hỏi.

Đương nhiên!

Đỗ Minh cùng Quách Thiên nhìn nhau mà gật đầu. Tần Khải Ngôn là ai chứ, là ông hoàng trong giới kinh doanh, được người người ca tụng và nể phục. Một kẻ chỉ biết công việc với công việc quanh năm suốt tháng như hắn mà cũng có ngày phải kết hôn?

Đây đúng là một chuyện động trời!

Người đàn ông ngồi gần cửa, từ đầu đến cuối luôn im lặng nghe câu chuyện của Tần Khải Ngôn, lúc này anh ta mới nhíu mày hỏi: “Cậu chấp nhận bị giam lỏng vậy sao? Chấp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu?”

Tần Khải Ngôn nhìn sang anh nhếch môi, nhưng lại không trả lời. Cầm ly rượu trên tay uống một hơi, một chất lỏng màu vàng nhạt từ từ chảy vào cổ họng. Cảm giác man mát thật dễ chịu.

Chấp nhận hay không chấp nhận thì sao chứ? Anh có quyền lựa chọn, có quyền nói “không” sao?

Ha, thật nực cười. Mang tiếng là một tổng tài ác ma, một tổng giám đốc băng lãnh. Chuyện gì cũng có thể làm vậy mà đối mặt với người nhà, đặc biệt là mẹ anh, anh lại phải chịu thua một cách thảm hại.

Dương Trí Thần thấy anh không trả lời cũng hiểu được lí do, Tần Khải Ngôn là ai chứ? Anh ta là loại người có thể dễ dàng thỏa hiệp như thế sao? Không, không hề, ví dụ điển hình nhất là Dương Trí Thần anh đây. Tuy là làm bạn, làm anh em của nhau đã được 4 năm trời nhưng mỗi khi anh mắc lỗi dù nhỏ hay lớn, thì Tần Khải Ngôn cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Dù cho giữa hai người họ có phải đổ máu thì đó cũng là chuyện rất bình thường.

Bao nhiêu đó thôi cũng đủ chứng minh tính cách của Tần Khải Ngôn là như thế nào, điều duy nhất khiến hắn phải nhượng bộ, phải đầu hàng chỉ có một.

Đó chính là mẹ của hắn!

“Vậy bao giờ thì sẽ tổ chức?” Dương Trí Thần châm một điếu thuốc rít một hơi thản nhiên hỏi.

“Lão đại, anh sẽ mời em đi chứ?”

Đỗ Minh hào hứng hỏi, không hiểu vì sao Trí Thần lại không ngăn cản ngược lại còn có ý muốn đi dự tiệc, nếu đã vậy thì đám cưới của lão đại anh cũng muốn đi. Đỗ Minh là do anh cứu về, ngày đó Tần Khải Ngôn có việc đột xuất cần phải giải quyết. Trên đường đi thấy Đỗ Minh bị một đám du côn bắt nạt tại một con hẻm.

Đây chính là kiểu tống tiền của giới trẻ sao?

Anh liếc mắt nhếch miệng khinh thường, vốn không hề để ý. Một lòng chỉ muốn đến công ty thật nhanh để xử lí công việc. Nhưng mắt thấy Đỗ Minh một thân máu me đang bò lết dưới đất, thì bất giác Tần Khải Ngôn bảo người mình dừng xe lại:

“Cửu, cậu xuống đó giải quyết đi!”

“Vâng, cậu chủ.”

Chỉ vỏn vẹn một nốt nhạc, đám du côn kia đã được người đàn ông tên Cửu hạ gục. Cả bọn nằm sõng soài dưới đất một lúc thì lần lượt từng tên đứng dậy chạy mất dạng.

Liếc nhìn cậu thanh niên trước mắt, gương mặt non nớt, da trắng, trên người lại toàn đồ hiệu. Thảo nào lại bị tống tiền, haizzz, các công tử tiểu thư đúng là con mồi béo bỡ từ trước đến nay.

“Cậu đứng dậy được không?”

Đỗ Minh nhìn Cửu gật đầu, cậu ta cố gắng đứng dậy. Mặt mũi đã bị đánh tới mức không nhận ra khuôn mặt ban đầu của cậu ta là như thế nào nữa. Chân tay cũng bị thương không ít, xem ra lũ cặn bã đó ra tay rất nặng.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“Không cần cảm ơn tôi, muốn bày tỏ thành ý thì nên cảm ơn cậu chủ của tôi. Là anh ấy kêu tôi giúp cậu.” Cửu chỉ tay về hướng chiếc xe mà nói.

Đỗ Minh nhìn theo thì thấy một người đàn ông đang ngồi trên xe, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Đang định nói thêm gì đó thì cậu ta bất ngờ ngã xuống, rồi bất tỉnh. Sau khi tỉnh dậy, Đỗ Minh sống chết đòi đi theo Tần Khải Ngôn. Được biết, Đỗ Minh là con trai út của Đỗ gia nhưng cậu ta rất ăn hại, vô tích sự, luôn khiến gia đình mất mặt nên không được bố mẹ cũng như anh chị quan tâm.

Bị xem là một kẻ vô hình trong nhà, Đỗ Minh mới bỏ ra ngoại đi dạo cho khuây khỏa. Nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp chuyện như vậy, cho đến hôm nay anh mới biết quyết định lúc đó của mình rất sáng suốt.

Anh thừa nhận, Tần Khải Ngôn là một kẻ máu lạnh, ngang tàng. Nhưng như vậy lại hay, một kẻ máu lạnh còn có tình người hơn là một gia đình mang tiếng là người thân nhưng lại không hề có tình cảm.

“Hỏi thừa, đương nhiên cậu ta sẽ mời chúng ta rồi, phải không?” Quách Thiên quàng cổ Đỗ Minh nhìn về hướng Tần Khải Ngôn đang trầm ngâm mà hỏi.

“Tôi không biết, nhưng có thể là cuối tuần. Lúc đó tôi sẽ gọi cho các cậu.”

Nói rồi anh cầm lấy chiếc áo vest đứng dậy rời khỏi quán bar, để lại ba con người còn đang ngơ ngác không hiểu câu nói kia của anh có ý gì.

Trời đã vào đông, nhưng Tần Khải Ngôn không hề thấy lạnh. Có lẽ, vì anh đã quen nhưng cũng có thể vì tính cách của anh giống như mùa đông, vừa rét vừa khắc nghiệt.

“Cậu chủ đã về, phu nhân có nhắn khi nào cậu về thì lập tức gọi lại cho bà ấy. Nghe giọng của phu nhân rất vội vàng, có lẽ là chuyện gấp đấy ạ.”

“Được, tôi biết rồi.”

Anh nhìn đồng hồ trên tay cũng đã 11 giờ đêm, giờ này mẹ anh đã ngủ. Nhưng không gọi lại thì chắc chắn ngày mai sẽ không yên với bà. Tần Khải Ngôn rút chiếc điện thoại của mình ra rồi vào danh bạ tìm một dãy số quen thuộc mà gọi.

Tút… tút… tút.

“Tiểu Ngôn, con ấy à. Hiện tại, con cho rằng mình đã đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm phải không? Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Thật là, lúc này mới nhớ tới bà già đây sao. Ngày mai con đi với ta qua Diệp gia một chuyến, không được viện cớ đâu đấy. Tám giờ sáng mai, con về nhà chở ta sang đó.” Đầu dây bên kia nói một tràng, giọng nói có chút giận dỗi.

“Mẹ à…”

Tút… tút… tút.

Lại nữa rồi, Tần Khải Ngôn nhìn vào màn hình tối thui kia không khỏi lắc đầu chán nản, mỗi lần anh gọi đến là y như rằng sẽ được nghe một bài ca của u Tịnh Na. Kể cũng lạ mỗi lần bà ấy nói không lại thì lập tức cúp máy. Những chiêu trò này anh sớm đã quen nhưng vẫn là không tức giận.